Nghệ Sĩ Quách Tĩnh: đã chọn được nơi lưu danh ngàn đời tại Nirvana

Nghệ Sĩ Quách Tĩnh cả một đời dâng tiếng hát, lời ca, cho đời, hết mình vì nghệ thuật. Và không phải riêng anh, mà ai trong chúng ta cũng vậy. Luôn mong muốn cuộc đời, sự nghiệp của mình được lưu danh ngàn đời. Ai cũng có nỗi sợ hãi lớn nhất là khi chết đi, chúng ta sẽ hóa thành hư không. Nhưng sự trú ngụ của thể xác khi mất, dù sẽ về cát bụi. Vẫn sẽ là điểm để con cháu hương khói, hướng về. “Dinh thự” của anh là “ngôi nhà đôi” 30.4m2 tọa lạc tại hoa viên Nirvana mà anh cùng tri kỷ muốn hướng về…. Nirvana nơi đời đời nhắc mãi tên anh……

Nghệ Sĩ Quách Tĩnh

Nghệ Sĩ Quách Tĩnh quan niệm về việc mình lo trước đất sinh phần như thế nào? Tại sao anh chọn Nirvana làm nơi để lưu danh mà không phải là nơi khác?

Nghệ Sĩ Quách Tĩnh tâm tình: cái chết luôn là một tất yếu của đời người. Không một ai có thể lảng tránh được việc đó. Nên việc chuẩn bị cho việc yên nghỉ sau khi khuất núi cần phải được coi trọng.

Con người ta sinh ra lớn lên già cả rồi bệnh tật mất đi. Cát bụi lại trở về cát bụi. Âu cũng là quy luật thường tình của một kiếp người. Sinh, lão, bệnh, tử vốn là như vậy.
“Tuổi trung niên tôi đã có những bước thăng trầm trong cuộc sống. Có những thành công, có những thất bại. Ngẫm lại thời gian trôi đi như thoi đưa, không biết bao giờ mới về với ngày xưa ơi. Để rồi cùng ôn lại những kỷ niềm thời niên thiếu có buồn, vui, sướng , khổ. Có điều ngây thơ, trong trắng chưa vương vấn bụi đường đời.

Đi qua rồi ngẫm lại mới thấy rằng dù ở địa vị nào, số phận nào đi chăng nữa. Sang hèn trong kiếp con người ta, không hơn thì cố gắng bằng người. Để mình không bị lãng quên trong lòng công chúng tôi chọn Nirvana làm nơi lưu danh” (Quách Tĩnh tâm tình).

Dưới ánh hào quang, ánh đèn màu sân khấu là những số phận trần tục. Chứa ảo ảnh của thời gian, lưu giữ hào quang kỉ niệm. Ánh hào quang tắt trên sân khấu nhưng lại ẩn núp trong đời nghệ sĩ theo về nơi cát bụi. Dễ làm cho người ta ngẩm suy về kiếp cầm ca như con tằm quằn quại rút ruột nhả tơ dâng tặng cho đời.

Có khi như con dã tràng xe cát, và rồi dù có tạo ra được dải lụa dài óng ánh. Hay dựng được lâu đài cát tráng lệ nguy nga. Thì cuối cùng tất cả đều bị sóng biển và sóng cuộc đời cuốn đi, đi mãi. Nhưng thành quả nghệ thuật của họ thì vẫn còn lưu lại mãi điều không ai có thể chối cãi được.

Ghé thăm nơi mình sẽ đến Nghệ Sĩ Quách Tĩnh đã nặng lòng trắc ẩn khi nghĩ về cố nhân, nghĩ về một kiếp nhân sinh mà nói lên những gì?

Nếu đứng trước những ngôi mộ của những nghệ sĩ tài danh nhưng mệnh số ngắn ngủi. Hẳn không ai lại không động lòng trắc ẩn. Bởi thế cho nên tôi viết bài này tặng riêng anh – Nghệ Sĩ Quách Tĩnh. Anh đã một đời cùng tiếng hát, lời ca, cống hiến cho nghệ thuật. Nhưng đến lượt mình thì nuốt nước mắt vào trong chưa hề lo nghĩ cho mình. Tôi khuyên anh phải có nơi để người ta mãi nhắc đến. Cảm ơn anh đã thấu hiểu tâm tình tôi muốn gửi tặng mà chọn Nirvana để gửi gấm “tấm thân gầy”.

Dù biết cõi Niết Bàn chỉ là “hạnh phúc hư ảo hư vô”. Nhưng không ít người vẫn cảm thấy “hạnh phúc” khi chọn được đúng nơi mình muốn đến. Tuy Nirvana là “mặt trời ảo tưởng”, là “trái tim của thế giới không có trái tim”. Nhưng chừng nào mà khát vọng nơi trần tục không được thỏa mãn. Thì dường như nó vẫn là một động lực kích thích con người vươn tới.

Thực ra, Thiên đường, Niết bàn mang nặng ý nghĩa nhân sinh. Thể hiện khát vọng của con người vươn tới hạnh phúc vĩnh hằng. Vì thế, đó vẫn là nhu cầu tinh thần của con người chúng ta. Để đến với cái “xã hội lý tưởng” ấy. Chúng ta có thể trút bỏ tội lỗi, giã từ cái ác để vươn tới cái thiện.

Sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quý hay nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đã cho đi là đạo đức là tình thương.

Xin trích dẫn bài Nhật Ký Sau khi chết để chúng ta cùng đọc và suy ngẫm

Tôi luôn nhắc mình, nhắc bạn bè cùng trang lứa và nay tôi muốn nhắc luôn anh – Nghệ Sĩ Quách Tĩnh người tôi luôn tôn kính!

Vào một ngày, khi ta không còn nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ ta đã thấy…

Người ghét ta, nhảy múa vui mừng

Người thương ta, nước mắt rưng rưng.

Ngày Động Quan… thân thể ta nằm sâu dưới lòng đất mẹ hướng về trời tây.

Người ghét ta, nhìn nấm mộ của ta, niềm vui hiện rõ trên gương mặt.

Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối.

Ba Tháng sau, thân xác ta đang dần trương sình, bốc mùi hôi thối, thuở còn sống ta vô cùng ghét côn trùng. Giờ đây côn trùng đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng. Để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

Một Năm Sau: thân thể của ta đã rã tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi… ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đình.

Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta…họ vẫn còn bực tức.

Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ.

Mười Năm Sau: ta không còn thân thể nữa, chỉ còn lại một ít xương tàn.

Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đã quên mất gương mặt của ta.

Người yêu thương ta nhất, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

Vài Chục Năm Sau…nấm mộ của ta hoang tàn không người nhan khói. Quan tài nơi ta nằm đã mục nát, chỉ còn một mảng hoang vu.

Người ghét ta, đã già lú cũng quên ta rồi.

Người yêu thương ta nhất, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

Đối Với Thế Giới Này…

Nghệ Sĩ Quách Tĩnh à người tôi luôn tôn kính

Ta đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân. Mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những gì ta dùng đã mất, những gì ta để lại rơi vào tay kẻ khác.

Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà ta cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô. Để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào.

Ta nhận ra sống trên đời này, bất luận là giàu sang phú quý hay bần tiện nghèo nàn. Khi nhắm mắt, xuôi tay phải bỏ lại tất cả, trả hết cho đời. Cái ta mang theo được, chính là cái ta đã cho đi là đạo đức là tình thương. Bất giác ta có chút ân hận, lòng lâng lâng một nỗi buồn khó tả, cứ da diết, da diết mãi không thôi.

Bao nhiêu phồn hoa, thoáng qua phút chốc. Trăm năm sau, chỉ còn lại một nắm cát vàng.

Cuộc đời như nước chảy hoa trôi, lợi danh như bóng mây chìm nổi, chỉ có tình thương ở lại đời.

Đã biết chốn này là quán trọ…

Hơn thua hờn oán để mà chi…

Thử ra ngồi xuống bên phần mộ.

Hỏi họ mang theo được những gì…

CẢM ƠN QUÝ KHÁCH ĐÃ QUAN TÂM THEO DÕI KÊNH THÔNG TIN TẠI MUAGI.COM.VN

QUÝ KHÁCH CẦN TƯ VẤN HOA VIÊN TƯỞNG NIỆM NIRVANA VUI LÒNG LIÊN HỆ

PHÒNG CHĂM SÓC KHÁCH HÀNG: 0935.872.699

Tìm hiểu thêm nhiều thông tin khác Tại Đây

CHÚC QUÝ KHÁCH VẠN SỰ BÌNH AN, BÁCH NIÊN GIAI LÃO

Ngọc Tân

Bài hài lòng bài viết này chứ?

5/5 (38 lượt bình chọn)

Contact Me on Zalo