Bảo Lộc vùng đất mang tên mang tên “Đợi Chờ”. Những ngày qua, Bảo Lộc đã đón những cơn mưa đầu mùa. Cơn mưa tới khiến cho thành phố giảm đi phần oi ả. Nhưng nó cũng làm cho Bảo Lộc trở nên trầm buồn hơn. Mưa ướt át, mưa buồn thênh thang, mưa tưới đẫm cõi lòng. Những ngày mưa thường buồn lắm, nét buồn thấm đẫm lên cảnh sắc cỏ cây, lên cõi lòng ai vừa chợt sáng sủa. Thế là lại buồn, lại nhớ. Vậy mà mỗi độ xa rời. Những cơn mưa ấy luôn là điều khiến giấc mơ người ướt đẫm mỗi đêm khi nhớ về phố núi nhỏ xinh….
Bảo Lộc mùa của những giọt sầu….
Những ngày hạ về, Bảo Lộc thường mưa nhiều, nhất là những khi ngày chuyển chiều tà. Mưa Bảo Lộc lạ lắm, chợt đến rồi chợt đi chứ chẳng dầm dề, dai dẳng bao giờ. Những cơn mưa nơi phố nhỏ thường bắt đầu bằng chút mây kéo về trên nền trời. Bắt đầu bằng những cơn gió dần mạnh hơn. Để rồi khi tất cả quyện vào nhau, trĩu nặng thì cũng là lúc mưa lác đác rơi trên thành phố.
Du khách ghé về thành phố những ngày mưa rơi thường ngơ ngác lắm. Ngơ ngác chẳng hiểu vì sao rõ ràng đang hạ là thế, mà trời vẫn chuyển giông rồi mưa như thể những ngày đông về. Mưa Bảo Lộc kèm theo hương ngai ngái của đất đỏ, của hương thông rừng. Và của tất cả những gì mộc mạc, chân chất nhất. Mưa Bảo Lộc chẳng hầm hập hơi nóng mà quyện vào đó là cơn buốt lạnh của đất trời. Vừa ướt át, vừa buốt lạnh, vậy mà chẳng hiểu sao. Người ta vẫn cứ say, vẫn cứ nhớ về những cơn mưa của thành phố nhỏ này như vậy.
Bảo Lộc những đêm ngày rả rích
Mưa Bảo Lộc dễ khiến người ta nghĩ về những kỹ niệm xưa cũ. Chắc hẳn khi nhìn những giọt mưa đầu mùa len qua khung cửa sổ. Nhiều người sẽ bất chợt thẩn thờ, miên man nhớ về một vùng ký ức nào đó cùng Bảo Lộc. Là những buổi chiều rong ruổi bên những bờ hồ, những con thác. Những buổi sáng đạp xe tập thể dung quanh thành phố. Hay những buổi hẹn hò cùng người thương ở một góc quán cafe nhỏ xinh nào đó.
Mưa Bảo Lộc tình lắm, dù nó mang lại cảm giác lạnh căm. Nhưng đó lại là khoảnh khắc tuyệt vời của một kẻ cô đơn bên ly cafe đắng. Bật thêm vài bản tình khúc về chiều mưa, nhâm nhi ly cafe đen đá không đường. Rồi chiêm nghiệm về những điều xưa cũ. Tuyệt vời lắm chứ!
Mưa giăng khắp đất trời bằng sắc trắng xóa nhợt nhạt, mưa ôm lấy cả cao nguyên xanh bằng cơn mát lành. Ở nơi phố nhỏ thưa vắng, mưa vì thế cũng trở nên thênh thang hơn. Cảnh sắc vì thế cũng trở nên mênh mông dịu vợi hơn rất nhiều.
Ướt át tưới đẫm tâm hồn….
Mưa Bảo Lộc khiến gót hài ai vội vàng ướt đẫm, khiến những vấn vương chợt hóa thành dòng. Trở về phố những ngày mưa, lòng người bỗng chốc chênh chao đôi chút. Mưa Bảo Lộc khiến những ký ức đã qua chợt trở về nguyên vẹn. Khiến những điều tưởng quên lại hiện lên rõ nét.
Mưa Bảo Lộc khơi lên tất cả những gì lặng lẽ nhất trong tâm hồn. Để rồi lần đầu tiên khiến con người ta dám đối diện cùng chúng. Bóc tách từng lớp, cay xè khóe mi nhưng rồi sẽ quên đi. Không phải ngẫu nhiên mà ai cũng chọn mưa Bảo Lộc là khoảng trời riêng. Để bản thân giấu mình vào và gột đi tất cả những miên man xưa cũ.
Bạn đã từng bước dưới những cơn mưa của phố nhỏ với chiếc ô nhỏ trên tay? Bạn đã từng nép mình trên chiếc giường, quấn mình trong chăn và nghe tiếng mưa tí tách bên hiên cửa? Nếu đã từng như thế, thì những ký ức về mưa Bảo Lộc trong bạn sẽ chẳng bao giờ nhạt phai. Vì những điều đã có ấy, đẹp đẽ như một khúc tình ca. Mà dù có xa xôi bao nhiêu, người ta vẫn thi thoảng nhớ về….
Xào xạc những ngày đượm buồn…
Người ta vẫn bảo, ngày người buồn nhất là ngày trời đổ cơn mưa. Thế nhưng, những cơn mưa Bảo Lộc chẳng đổ vào những ngày người ta buồn nhất. Mà thường trở về trong những lúc người ta tưởng chừng đã quên, để một lần rửa sạch và cuốn trôi đi tất thảy.
Những chiều mưa Bảo Lộc luôn là điều khiến người ta nhớ hoài, nhớ mãi. Buồn vương đấy, đau lòng đấy nhưng cứ mãi ngân vang da diết.
Phố xá vào ngày mưa cũng vì thế mà khoác cho mình một vẻ đượm buồn nhưng rất đẹp. Đã bao lâu rồi Bảo Lộc chưa trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó? Phải nói rằng Bảo Lộc lúc này mới đúng là Bảo Lộc. Người ta nói Bảo Lộc cứ hiu quạnh thế này thì buồn quá, nhưng thật sự. Bảo Lộc cần phải nghỉ ngơi sau một thời gian dài của sự đổi thay và phát triển. Bảo Lộc cần có những khoảnh khắc thế này, bình dị và an yên. Rồi một ngày, Bảo Lộc sẽ lại dang tay đón khách du lịch từ mọi miền ghé chơi!
Mai này, khi muốn rũ bỏ những phiền muộn hãy thử rủ rê bạn đồng hành “trốn” về Bảo Lộc. Hãy tranh thủ trải nghiệm sự thanh bình của vùng đất này. Bởi một mai có thể nó cũng sẽ sớm chuyển mình dập dìu hơn, ồn ào hơn như bao phố núi khác.
Bảo Lộc – hay B’lao buồn bã, lặng lẽ nghiêng mình năm dài, tháng tận, ngày miên man, ngắm nhìn khách lướt qua trong lãng quên nhạt nhòa.
Đèo Bảo Lộc, con đèo đẹp như tranh sơn thủy, quanh co uốn khúc, trập trùng, mê mải. Thoai thoải dốc lên dốc xuống, dập dờn như những nhịp yêu đầy gợi cảm mê hoặc. Với những khu rừng hỗn giao, xen lẫn giữa rừng cây nhiệt đới lá rộng và rừng ôn đới lá kim. Tạo thành từng khoảng tranh sáng tranh tối chỗ đậm chỗ nhạt. Nhưng lại thật hòa hợp như một giai điệu phức hợp của bản giao hưởng tuyệt mỹ của màu xanh.
Bảo Lộc đặc biệt có kiểu thời tiết nắng ít mưa nhiều, không khí luôn mát như kem. Nên thành phố giống ẩn mình trong sương trong mây suốt năm. Tạo nên nhiều khung cảnh lãng đãng thần tiên. Mà có lẽ chỉ dành cho những ai dừng lại lâu thành phố này mới cảm nhận hết vẻ phiêu dật của mưa. Vẻ hư ảo của sương, sự lộng lẫy của hoàng hôn hay bình minh.
Bảo Lộc lách tách vừa đủ để “nhâm nhi”
Bảo Lộc chào tôi bằng một cơn mưa chiều đến nhanh bất ngờ, đẹp siêu thực. Hạt mưa hình như rất dài, giống một sợi dây mảnh trong suốt mát lạnh. Đan nhau như một màn nước uốn lượn mềm mại theo từng cơn gió. Giống như trong một điệu luân vũ kỳ ảo. Và mưa tạnh cũng nhanh và bất ngờ như khi đến. Để rồi giống như đưa tôi vào một thế giới nửa hư nửa thực bao bọc mịt mùng sương tím nhạt từ đâu đó trên không đổ xuống. Giơ tay hứng, cảm giác sương đang đậu trên lòng bàn tay. Rồi từ từ khép các ngón tay lại nắm chút sương lành lạnh tan dần.
Cứ ngỡ trời sẽ tối khi màn sương tím đậm hơn, thì bỗng dưng cả bầu trời rực rỡ ửng màu nắng hồng ngọc. Bảo Lộc đã chiêu đãi tôi một hoàng hôn lộng lẫy tuyệt đẹp. Ánh mặt trời cuối cùng của ngày như dát vàng lên những mái nhà, ngọn thông, và cả dãy núi xa tít. Tạo nên khung cảnh diễm lệ của thời khắc giao nhau giữa ngày và đêm mê mị.
Như vậy đã nói lên hết được cái khoảnh khắc giao mùa ở xứ sở Blao chưa nhỉ?
Những điều tôi đã nói trên chưa phải là hết. Tôi đã được đi “săn mây” khi bình minh Bảo Lộc đang còn e ấp. Bầu trời thả một vài tia nắng mảnh xuyên qua màn sương mờ đục ở Đồi Mây. Một vẻ đẹp huyền hoặc đến mê mẩn khi trước mặt là cả một biển mây. Cứ chập chùng bồng bềnh màu trắng như tuyết đọng. Cuộn từng lớp nhấp nhô xô dạt như sóng mây trườn nhẹ xuống thung lũng núi đồi.
Và khi mặt trời vén biển mây để vượt lên cao, hắt những ánh vàng mượt như tơ lụa nõn. Một hừng đông đẹp như tiên cảnh trong các phim thần thoại cổ tích. Cả biển mây trắng sữa loang dần sắc hồng mịn mượt. Rồi như có phép thần, biến ảo thành từng cụm mây ngũ sắc, có chút ảo giác. Hình như là xiêm áo thần tiên đang trong vũ điệu phong vân uốn lượn. Dập dìu trên nền âm thanh ríu rít tiếng chim hót, tiếng gió đùa…
Đến với Bảo Lộc, chỉ là một thoáng thôi, chưa đủ “đã”, chưa đủ để “nhâm nhi”. Thưởng thức cho thỏa những vẻ đẹp lặng lẽ mà tuyệt mỹ của miền đất huyền thoại cao nguyên Di Linh này. Nhưng chỉ cần thế thôi, đã như dấu yêu sương mưa Bảo Lộc. Đã như gừi lại lời hẹn hò, để sẽ gặp lại không chỉ một lần.
Cảm ơn Quý khách đã quan tâm theo dõi kênh thông tin tại Muagi.com.vn
Mua bán – ký gửi đất Bảo Lộc vui lòng liên hệ
Hotline: 0935.872.699
Bài hài lòng bài viết này chứ?
5/5 (71 lượt bình chọn)